Wednesday, December 22, 2010

Những Ngày Xưa Thân Ái


Trung Tá Ngô Đình Lưu Trưởng Toán Lôi Vũ Project Delta . 
Chỉ Huy Trưởng Đoàn Công Tác 75 / Nha Kỹ Thuật




Chị Giỏi và con gái
Thiếu Úy Giỏi Đoàn Mạnh , Hoàng Hồng và Huỳnh Văn Trung 

Wednesday, November 10, 2010

Refugee shares perspective on Veterans Day


Commentary by Lt. Col. Harold Hoang
50th Mission Support Group deputy commander

11/3/2010 - SCHRIEVER AIR FORCE BASE, Colo. -- With Veterans Day just around the corner, let me share with you what this special day means to me. Bear with me as I walk you through the history behind the day that we now know as Veterans Day and why it has a special place in my heart.

Originally Veterans Day was known as Armistice Day and traces its origin back to World War I, known at the time as "The Great War." According to the Department of Veterans Affairs, a temporary cessation of hostilities between the Allied nations and Germany went into effect on the eleventh hour of the eleventh day of the eleventh month. For that reason, November 11, 1918, is generally regarded as the end of "the war to end all wars." It was a year later when President Woodrow Wilson proclaimed November 11, 1919 as the first commemoration of Armistice Day. November 11th became a legal federal holiday in the United States in 1938. In 1954, at the urging of veterans who served in World War II and Korea, the 83rd Congress amended the Act of 1938 by striking out the word "Armistice" and inserting in its place the word "Veterans." With the approval of this legislation (Public Law 380) on June 1, 1954, November 11th became a day to honor American veterans of all wars. Here ends the history lesson.


As for me, Veterans Day means a great deal. Whenever I have the honor of meeting veterans of past wars, I always make it a point to thank them for their service. I am thankful for veterans of all wars, but especially those who fought in the Vietnam War. Those brave men and women had a direct impact on my life and the lives of hundreds of thousands of "boat people" that fled the war torn nation of Vietnam in 1975. Yes, I was one of the "boat people."

So how did I get to call this great nation of ours home? Simply put, it was due to my parents' bravery and sacrifices. On April 30, 1975, my parents having lived under Viet Cong's rule before Vietnam was divided in two, decided to leave all behind and took nine kids on a journey that changed our lives forever. My dad was an officer in the South Vietnamese Army and served proudly alongside U.S. Special Forces. When the Viet Cong took over South Vietnam he knew it was time to "get out of Dodge." My parents knew the family would not be safe because of his affiliation with U.S. Forces. They knew someone would turn them over to win favors with the new ruling party. They knew it was either live free or die...so off we went under the cover of darkness.

Where were we going? Doesn't matter, we weren't staying. We boarded a tugboat crammed with hundreds of other refugees sea bound for freedom...we hoped. We were fleeing with only the clothes on our backs and very little sustenance. There was no food or water and very little comfort. Luckily for us, the U.S. Navy was on watch ready to rescue refugees. Upon our encounter with the U.S. Navy, we were directed to abandon our boat and climbed into a collection point...a barge with chain link fence and sand bags for stability. I was seven years old but can still remember my dad climbing behind my three-year old sister making sure she did not fall into the ocean as the barge swayed with waves.

We were starving and dehydrated. We struggled through a couple nights without any food and very little water. I remember people pushing and shoving their ways toward the Navy ships fighting to get rescued. I also remember people fell between the sand barge and a Navy ship. They were never seen again. Smartly my parents kept us away from the madness until it was safe.

I don't recall the full details, but my brothers and sisters still tease me about passing out from dehydration. I told them I faked the dehydration, took one for the "team" so the family would be rescued sooner. But I did wake up on board a Navy ship with an intravenous stuck to my arm...kind of tough to get around that one. I think it was about two to three days before we were plucked from the ocean on our way to Subic Bay, Philippines. A few days later I got my first ride in a C-130 to Anderson Air Base, Guam. Two more weeks of paperwork, shots and whatever else and we found ourselves in a refugee camp at Fort Indian Town Gap, Pa.


We got to Fort Indian Town Gap just before Memorial Day and spent the next three months adjusting to a new culture. But trying to start a new life for a family of 11 was challenging when you hardly speak the language and had no money. Finding a family willing to sponsor us and give us a new start was not easy. In the end, it was St. Marks Luther Church in Storm Lake, Iowa that gave us a new life...our first home in the United States.

Needless to say the climate didn't agree with us. It was the first time we saw snow...all the way up to the windows. I recall seeing my dad biking to work in the snow. He worked at a turkey processing plant. It was not for him nor did he enjoy it but it had to be done. It wasn't long before my parents uprooted us again for Portland, Ore. We now consider Portland home.


So to veterans of all wars but especially the veterans of the Vietnam War, we owe you a debt of gratitude that cannot be repaid through words. We are forever in your debt. Through your bravery and sacrifices we are living the American dream...all the kids are successful, contributing to this great nation and making a difference everyday. We're proud to be Americans and I thank you from the bottom of my heart.

In closing, I encourage everyone to thank a veteran today and everyday. Because it is the veterans who make it possible for us to pursue life, liberty and happiness. I'd like to close with a poem by Father Dennis Edward O'Brien "It is the Soldier." Forgive me if you have read it before. But I do believe it's worth taking a moment to remember what veterans have done for this great nation. Enjoy the poem!


It is the Soldier
By Father Dennis Edward O'Brien


It is the Soldier
not the reporter, who has given us freedom of press.
It is the Soldier
not the poet, who has given us freedom of speech.
It is the Soldier
not the campus organizer, who gives us freedom to demonstrate.
It is the Soldier
who salutes the flag,
who serves beneath the flag,
and whose coffin is draped by the flag,
who allows the protester to burn the flag.

Lt. Colonel Harold Hoang is the son of Captain Hoàng Công Khâm Group 11 Strata Republic Of Vietnam Special Operations Group / 
Trung Tá Không Quân Hoa Kỳ Harold Hoàng là con trai của cố Đại Úy Hoàng Công Khâm Đoàn 11 Sở Công Tác Nha Kỹ Thuật / Bộ Tổng Tham Mưu Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa 

Đại Úy Hoàng Công Khâm / Biệt Hải / Đoàn Công Tác 11 Nha Kỹ Thuật trong những công tác xâm nhập miền Bắc Việt Nam






11 November
As many of you may know, Veterans Day was originally called Armistice Day and has its roots with the ending of World War 1. In 1918, on the eleventh hour of the eleventh day in the eleventh month, after four years of bitter war, an armistice was signed and the "war to end all wars" was over.
But the lasting peace envisioned by our fathers, grandfathers and great-grandfathers was short-lived, and in the 82 years since the trenches were abandoned on the battlefields of Europe, the United States has been engaged in four more wars and numerous conflicts.
As we commemorate Veterans Day, we gratefully recognize the hardships and sacrifices made by the millions of men and women who have served our great country in wartime and in peacetime. Today we pay tribute to our veterans, whose patriotism has contributed so much to the cause of world peace and the preservation of our American way of life. They have faced the perils 'Is of an uncertain world with the certainty that they may be called upon to risk their lives for an ideal they held so dear. And that ideal is what we know as freedom. Those who have seen the dead and wounded, the mud and the misery, the suffering and the sacrifice of war, and those who have given their loved ones in mortal conflict, know full well that "freedom is not free."
Today, as many of us question those considered heroes by our youth, we know that within our American society there is a group of heroes, selfless men and women, who gave in wartime and peacetime, so we may enjoy the freedom that we live each day. Those men and women are our veterans.
Our World War 11 veterans are all part of a generation from which we take inspiration. They won the war, they planned for peace, and they led our country through the second half of the 20th Century. Without their subordination to the common good, our world would be radically different today.
For those in World War II, innocent years of love and adventure were substituted with years of fighting throughout North Africa, Europe and the island hopping campaigns of the Pacific. They returned home after a World War and began where their lives had ended years before. "As they now reach the twilight of their adventurous and productive lives, they remain for the most part, exceptionally modest," as Tom Brokaw wrote in his book, "The Greatest Generation." "They have so many stories to tell, stories that in many cases they have never told before, because in a deep sense they did not think that what they were doing was that special, because everyone else was doing it."
Mr. Brokaw's insight has reminded me of a story about a Navy Corpsman, or medic in Army terms, by the name of John Bradley. I believe he epitomizes the great contribution and modesty of our American veterans. John Bradley was one of the six flag raisers atop Mount Suribachi on the island of Iwo Jima during World War 11. He was not only a flag raiser, forever immortalized by the world-renowned picture taken by Joe Rosenthal, but he was also a hero in his own right. He was awarded the Navy Cross - our nation's second highest award for heroism - for risking his life to save a United States Marine. His son James Bradley writes an unforgettable clu-onicle of the legacy of the six men who raised the flag on Iwo Jima in his book titled "Flags of Our Fathers." Perhaps the greatest tribute to his father was a description of his Dad's reluctance to speak of the flag raising. In fact, there was never a picture of the famous flag-raising to be found in the Bradley home. If asked about the action atop Mount Suribachi by his son, John Bradley's response was always short and simple and he would quickly change the subject. It was only after John Bradley's death in 1994 that his family found closed cardboard boxes in a dark office closet with any memorabilia about the war at all. You see, John Bradley's response to his young son's interest in his belief that his Dad was a hero was merely, "The real heroes of Iwo Jima are the guys who did not come back." Yes, John Bradley is an ideal example of the nature of our veterans from each generation. Selfless and modest men and women who have understood the price of freedom and whose respect for those who made the ultimate sacrifice far exceeds any consideration they may have had of their own contributions.
As we take inspiration from the achievements of those veterans who participated in the Second World War, what about the contribution of those who fought in the Korean War - The Forgotten War. I had the privilege in September to participate in Korean War commemorative events at Pusan and Inchon, Korea, as this is the 50 anniversary of that conflict. How many of us are aware that the North Korean attack into South Korea was the first major test of communism against democracy following World War 11. If the efforts of our veterans had failed, how different would our world have been over the past fifty years.
Did you know that America was significantly downsizing its Armed Forces following the end of World War 11 and it was a minimally trained American occupation force in Japan that was initially thrown into battle to blunt the attack of determined and overwhelmingly superior communist North Korean forces. Brave young Americans fought and died to preserve freedom in South Korea. They fought a stand-or-die defense, against overwhelming odds, within a small enclave of land in the southeast part of Korea called the Pusan perimeter. This was done to buy time for reinforcements to arrive and for training to be conducted. They held their position and subsequently conducted a breakout in conjunction with a daring amphibious landing at Inchon that resulted in the disruption of the enemy rear, led to the liberation of Seoul and the ultimate expulsion of North Korean forces from South Korea. This war was waged for nearly three years by brave men and women who did not hesitate to answer the call of our country to defend the freedom of the people of South Korea and, in so doing, announced to the tyrants of the world that freedom was still worth fighting for.
And then we have the Vietnam War. A war that again found America's treasure - its young men - fighting in a distant land in the name of freedom. Brave men and women, who again answered the call of our country to fight for an ideal. A war that became filled with controversy - controversy at home - but there was no room for controversy for those brave Americans in the midst of fighting in the rice paddies and the countryside of South Vietnam. We paid dearly in the name of freedom with 58,000 American lives - brave Americans who were willing to risk and sacrifice their lives in the name of freedom. Regardless of the controversy of that war, the individual soldier, sailor, airman and Marine served from a sense of duty to this country. To this day, nearly 30 years later, it has been the ties amongst the individual service members and their loyalty to their units and each other that keeps the memory of their service to our country alive.
In my previous assignment, as the Commanding General, Marine Corps Recruit Depot, Parris Island, South Carolina, I had the unique opportunity to visit with many of the veterans groups who would hold reunions at the Depot. Veteran groups would visit Parris Island because it is where hundreds of thousands of Marines have completed recruit training and marched across the parade deck to serve in our wartime and peacetime Marine Corps. One particular unit, the I" Battalion, gth Marine Regiment known as the "Walking Dead" due to the large number of casualties during the Vietnam War characterizes the spirit of all veterans. Each year they hold a national gathering, and members of the unit from all over the country attend. I noted the friendships between unit members and their families which had lasted throughout the years and the camaraderie and sheer pleasure of each other's company they enjoyed. I was especially moved when the socializing ceased and a wooden ammunition box was carried forward that contained the names of their six hundred and three fallen comrades who had made the ultimate sacrifice in Vietnam. Heartfelt comments were made in their memory. Marines/fellow Americans that will never be forgotten as long as any of their fellow Marines live. The solemnity in that room, the emotion of that moment, the consoling of sobbing men by each other, spoke to their service to our country and their love of each other. This is the spirit and undying loyalty of our American veteran.
And then the Gulf War where thousands upon thousands of US servicemen and women were deployed to Southwest Asia and thousands more at bases throughout the world supporting the effort to again fight tyranny and to restore freedom. A war titled "The I 00 Hour War" yet regardless of its duration, its uncertainty at the outset caused every US service person to experience the same anxiety and coming to peace with one's self and one's God that has confronted every other serviceman in every other generation.
And we have had many other conflicts within the past years. Lebanon, Grenada, Panama, Somalia, Haiti, Bosnia, Kosovo, and now the USS Cole, all have challenged the fortitude and commitment of the American serviceman and woman and their determination to uphold freedom and to preserve our American way of life.
Within each generation, you can see that we have had young, inexperienced Americans who became tough and capable soldiers, airmen, sailors, coastguardsmen and Marines, They became veterans. This is our day to honor all veterans - to remember those who have made the ultimate sacrifice and to pay tribute to those who have served honorably in peacetime and wartime and contributed so much to the freedom we and others enjoy throughout the world today. They are all brave men and women, who have been willing to selflessly serve their country in the name of freedom.
As I close my remarks today, I am reminded of our national anthem. The verses that we hear many times in a lifetime, yet pass idly by without great meaning. The last verse strikes me as capturing the spirit of Veterans Day and the unequaled contributions our veterans, throughout each generation, have made to this great country of ours. To our veterans, this verse is a tribute to you. "Oh say does that Star-Spangled Banner yet wave, over the land of the free and the home of the brave!"
Ladies and gentlemen, America has truly remained the land of the free, because it is the home of the brave ... our veterans!
Thank you.
BGen James R. Battaglini
Deputy Commanding General
I Marine Expeditionary Force
Box 555300
Camp Pendleton CA 92055-5300



Tran Viet Hue 68, 71, Chung Tu Ngoc 72, Dao Van Thoai 75, Pham Hoa 72


Saturday, November 6, 2010

Những Ngưởi Tỵ Nạn Đến Hoa Kỳ từ Miến Điện / TỪ MIẾN ÐIỆN TỚI VN, TỰ DO KHÔNG PHẢI XIN MÀ CÓ

Trong tài khoá 2010 Hoa Kỷ đã chấp nhận 2,000,000 Applications người tỵ nạn khắp nơi trên thế giới đến Hoa Kỷ sinh sống, năm 1975 Hoa Kỳ cũng đã nhận 130,000 ngưòi tỵ nạn cộng sản đến từ Việt Nam
Hình chụp Phạm Hòa và Người Tỵ Nạn từ Miến Điện tại Phi Trường LAX tháng 11 năm 2010.
Trên đường di đến Houston


TỪ MIẾN ÐIỆN TỚI VN, TỰ DO KHÔNG PHẢI XIN MÀ CÓ
                                                               
             Sau khi giành lại nền độc lập từ tay người Anh năm 1948, dân tộc Miến Ðiện những tưởng sẽ được sống no ấm hạnh phúc trong cuộc đời bình thường. Ðâu ngờ giặc xâm lăng vừa rời khỏi nước thì bè lũ quân phiệt lại nổi lên, chẳng những chúng theo đuổi siêu chủ nghĩa phát xít kiểu Nhật trước thế chiến 2, kéo vận mệnh của đất nước và dân tộc lùi lại hằng bao thế kỷ trong sự nghèo đói lạc hậu, mà còn độc tài độc đảng khủng bố áp bức sinh mạng và chà đạp lên phẩm giá của con người suốt mấy chục năm qua, trong bức màn sắt gần như cô lập với thế giới bên ngoài, bằng kẽm gai họng súng để bịt miệng mọi người không cho nói lên sự thật.
             Cũng từ đó thế giới bên ngoài đã không biết gì hay nếu có cũng chẳng qua là những tin tức mù mờ về cuộc sống lầm than đen đói cùng với xã hội điêu tàn của một nước Miến Ðiện độc tài quân phiệt vì tham nhũng và tệ nạn buôn bán thuốc phiện. Nhưng người dân Miến Ðiện không bao giờ chịu khuất phục trước bạo quyền, nên đã đổ máu rất nhiều trong những cuộc đấu tranh đòi tự do và dân chủ. Năm 1974 lợi dụng đưa linh cửu U Thant tới nơi an nghĩ cuới cùng, các vi tăng ni và sinh viên đồng bào đã biến đám tang thành một cuộc biểu tình chống quân phiệt độc tài, nên bị Ne Win ra lệnh cho quân đội xã súng vào đám đông tàn sát vô nhân đạo.
             Ngày 8 tháng 8 năm 1988, phong trào đòi dân chủ của tuổi trẻ Miến Ðiện lại bùng nổ dữ dội, cơ hồ làm rung chuyển nền móng của bọn quân phiệt cầm quyền. Cuộc xuống đường lần đó được sự lãnh đạo của chư vị tăng ni Phật Giáo. Lần nữa quân đội đã tàn sát đoàn biểu tình giết chết hơn 3000 người tham dự. Một năm sau (5-1989), lịch sử lại tái diễn tại quảng trưởng Thiên An Môn ở Bắc Kinh, bọn ác chúa bạo quyền Trung Cộng, cũng bất chấp quyền sống mạng người và dư luận thế giới, đã sử dụng xe tăng đại pháo và công an bộ đội , để trấn áp tiêu diệt chính đồng bào mình. Máu lai láng chảy ngập Miến Ðiện, chảy tràn Bắc Kinh và cũng đang nhuộm đỏ những con đường VN từ Sài Gòn ra tới Hà Nội. Ðó là những giòng máu hận uất oan khiên của người dân lương thiện bình thường, đang thi nhau đổ xối xã xuống đầu bọn lãnh tụ quân phiệt và cộng sản, để đòi lại quyền sống của con người mà báo chi VC xuyên tạc khi sử dụng hai chử ‘ khiếu kiện ‘ bảo rằng đó chỉ là những người khiếu nại kiện thưa vì tranh chấp ruộng đất..
             Rồi màn tranh giành quyền lực lại xảy ra giữa các lãnh chúa, nên trong năm đó Saw Maung, tên tướng sát thủ đã từng ra lệnh bắn giết đồng bào mình, qua cương vị tổng tham mưu trưởng quân đội Miến, đã làm một cuộc đảo chính hạ bệ và bắt giam Ne Win, thành lập một chế độ quân phiệt khác, cũng tàn bạo độc tài tham nhũng và coi mạng người như cỏ rác , được người Nhật công nhận qua cái gọi là ‘ Hội Ðồng Phục Hồi Trật Tự và Luật Pháp Quốc Gia ‘.
             Ðể ru ngủ lòng dân đang hận thù bốc cao như núi, quân phiệt lại bày trò bầu cử quốc hội nhưng khi Liên Minh Dân Chủ do bà Aung San Suu Kyi toàn thắng để lập chính phủ mới, thì Saw Maung lật lọng phủ nhận kết quả bầu cử và ra lệnh bắt hết những người đối lập kể cả lãnh tụ Aung San Suu Kyi. Vì bị dồn vào chân tường, hoặc đấu tranh để có tự do mà sống hay cúi mât để chết mòn như tại VN ngày nay, nên ngày 18-9-2007 toàn dân Miến đã đứng dậy, dưới sự lãnh đạo của hằng ngàn Chư Tăng-Ni Phật Giáo Miến, từ Mandalay, Chauk, Shwebo, Mongwa, Taung Dwingi, Ye Nan Chaung.. cho tới thủ đô Rangoon, nơi nào cũng có biểu tình chống quân phiệt đòi tự do dân chủ. Các cuộc biểu tình có lúc đã lên tới hằng trăm người, được báo chí thế giới ca tụng là ‘ cuộc cách mạng áo cà sa của thế kỷ XXI’ vì trong rừng người tràn ngập khắp phường phố, hình ảnh của các vị chân tu Tăng-Ni đầu trần chân đất, vận áo màu nâu hay lam chói lọi trong khoảng không gian tuyệt vời của đất trời, mà không một bức danh họa nào có thể sánh kịp được.
             Máu và xác người biểu tình thi nhau đổ xuống đất trước họng súng của quân phiệt đồng lúc với những trận chiến bọt mép cũng dữ dội tại Hội Ðồng Bảo An LHQ đang lúc nhóm họp vào ngày 27-9-2007. Cũng như lần tàn sát dân Miến biểu tình vào tháng 8-1988, lần này thì cũng như lần trước, quanh đi quẩn lại, cải tới nói lui, cũng vẵn với luận điệu đầu tiên ‘ áp lực, cấm vận.. ’ nhưng sau khi bị Trung Cộng và Nga Sô phản đối, thì tất cả gần như im re dịu giọng vì thực chất chẳng ai kể cả Mỹ, muốn làm to chuyện tại Miến, để chọc giận nhóm quân phiệt cầm quyền đuổi ra khỏi nước, thì mất quyền lợi bạc tỷ đang thu được.
             Hởi ôi đời là vậy đó, dân đen nơi nào cũng chịu chung số phận hẵm hiu nhất là tại các nước đang có nhiều tài nguyên thiên nhiên hái ra tiền như Miến và VN. Có theo dõi báo chí mới thấy được bộ mặt thật của các nước tư bản ‘ nói một đường làm một nẻo ‘.Trong biến động lịch sử tại Miến kỳ này, chính Ngoại trưởng Anh David Miliband là người to miệng nhất phản đối quân phiệt. Nhưng cũng người Anh từ tháng 5-1994 đã có gần 50 công ty lớn nhỏ đang làm ăn tại Miến, trong đó nổi tiếng có Glaxo, Premier Oil và Rolls Royce. Trong khi đó tài phiệt Mỹ còn nhanh hơn Anh đã có mặt từ trước để cạnh tranh với các nước Singapore, Nhựt, Nam Hàn và Mã Lai.. Tất cả đã trở thành những đại công ty thâm nhập vào đủ mọi lãnh vực từ dầu khí, gổ, khoáng sản cho tới dịch vụ khách sạn và nhà hàng. Sau khi Ne Win thân Nhật bị hạ bệ, Trung Cộng bắt đầu xâm nhập Miến với số vốn đầu tư kếch xù 870 triệu USD mà mục đích chính là mở con đường xa lộ nối liền Mandalay tới Vân Nam, đạt cán cân mậu dịch Miến Hoa lên tới 1 tỷ mỹ kim, trong khi Ấn Ðộ chỉ có 150 triệu USD.
             Dù Hoa Kỳ có ra lệnh cấm vận Miến Ðiện nhưng chuyện này chỉ làm trò cười cho nhóm lảnh đạo quân phiệt vì hiện nay có không biết bao nhiêu nước phương tây, Nhật kể cả khối ASEAN đang chực chờ nhảy vào đầu tư khai thác kiếm lời mà họ đã nhìn thấy từ Trung Cộng, Nga Sô.. Tóm lại tất cả đều không có hiệu lực đối với Miến ngày nay kể luôn số tiền viện trợ ít ỏi của các Ngân hàng Thế giới, bình quân mỗi đầu người chỉ có 2,5 USD/1 năm. Trong khi đó thì Liên Â, Nhật và Ấn Ðộ thì lơ lững gần như không thú vị lắm với việc ‘ hạ bệ ‘ quân phiệt ‘ để mang tự do dân chủ mà người dân Miến đã liên tục đổ xương máu đấu tranh từ năm 1974 cho tới ngày nay.

1- NHẬT BẢN KHAI SINH VÀ NUÔI DƯỠNG CHẾ ÐỘ PHÁT XÍT, QUÂN PHIỆT MIẾN ÐIỆN :
             Miến Ðiện là một quốc gia trù phú vì có nhiều tài nguyên thiên nhiên và cũng là một trong những vựa lúa lớn nhất của thế giới tại Ðông Nam Á có mức xuất cảng gạo (trước năm 1962) bằng Thái Lan và VN. Dân tộc Miến Ðiện hiền lành vì gần hết cả nước đều theo Phật Giáo. Nằm trong vịnh Bengal, phía tây bán đảo Ðông Dương, có chung biên giới với Thái Lan, Lào, Trung Hoa và Ấn Ðộ, nhiều sông ngòi, đồng ruộng, quặng mõ và rừng núi, diện tích 261.789 sq.ml hay 678.034 km2, dân số theo tài liệu của World Atlas năm 2003 là 38.541.000 người, thủ đô Rangoon (2.458.712 người) và các thành phố lớn khác như Akyan, Bassein, Inssein, Mandalay (532.895).. Người Miến gồm 4 sắc tộc chính : Miến, Mon, Pyu và Shan nói các thổ ngữ Burmese, Karen, Shan, Kachin, Kayah và English. Ðồng tiền chính là Kyat, hiện là một liên bang có 7 tiểu quốc chính và các vùng tự trị như Chin, Kachin, Karan, Kayah, Mon, Rakhine và Shan.
             Thực dân Anh xâm lăng và bắt đầu đô hộ miền Hạ Miến năm 1852 sau khi chếm được các tỉnh ven biển và miền nam Miến. Năm 1885 Anh chiếm thêm miền Bắc Miến trong đó có thủ đô Mandalay, xóa bỏ chế độ quân chủ nước này. Cuối cùng Anh thống nhất Miến và đặt thành một tỉnh của Ấn Ðộ, trực thuộc Công Ty Ðông Ấn.

            Theo các nguồn sử liệu đã được phổ biến, thì sự quan hệ giữa Miến và Nhật bắt đầu năm 1920 từ một phòng làm răng của vợ chồng viên đại úy hải quân người Nhật tên Shozo Kokobu tại Rangoon. Ðây chính là địa điểm hoạt động tình báo của Nhật, qua mục tiêu gây cuộc chiến tại Thái Bình Dương. Thời gian này toàn dân Miến đang nổi lên chống lại thực dân Anh càng lúc càng quyết liệt. Thừa cơ hội vàng ròng, quân phiệt Nhật tìm đủ mọi cách móc nối với các tổ chức nghĩa quan trên, qua trạm liên lạc chính là phòng làm răng. Năm 1940 một đại tá lục quân Nhật tên Keiji Suzuki, đóng vai phóng viên báo chí nhưng bên trong hoạt động tình báo. Chính Suzuki đã tạo nên phong trào Ðông Du, để đưa các phe nhóm cánh hữu Miến Ðiện sang Nhật mà người đầu tiên là Thein Maung, mở đầu cho Hội Hửu Nghị Nhật-Miến được thành lập tại Rangoon.
             Năm 1941 một lãnh tụ quốc gia Miến là Aung San đã từ Phúc Kiến sang Nhật lập một đầu cầu đưa người sang đây để huấn luyện quân sự về nước chống Anh. Ðó là ‘ Nhóm Ba Mươi Ðồng Chí ‘ mà thủ lảnh là Suzuki qua bí danh Bo Mogyoe hay tướng sấm sét. Tuy nhiên trong nhóm này, mầm móng chia rẽ cũng đã lộ ra từ lúc ban đầu. Ðó là nhóm chủ nghĩa quốc gia của lảnh tụ Aung San chủ trương giao dịch với Nhật chỉ là con đường vụ lợi. Nhóm còn lại gồm 8 người thì theo phe trục ‘ Ðức-Ý-Nhật ‘ mà người dẫn đầu của nhóm lúc đó là Shu Maung mới 31 tuổi qua bí danh Ne Win ‘ có nghĩa là mặt trời vinh quang, rất được Nhật tin cậy nên được theo học tình báo và giới thiệu làm quen với giới trí thức đương thời.
             Mưu đồ dành Miến Ðiện trong tay thực dân Anh của Nhật đã công khai bộc lộ từ tháng 3-1940 khi đổ bộ vào Miến để phá hoại con đường tiếp liệu, mà liên quân Anh-Mỹ mới mở để nối liền Mandalay với Vân Nam, tiếp tế cho quân Trung Hoa Quốc Gia đang chận đứng bước tiến của quân Nhật trên đất Tàu. Nhóm 30 người qua võ ‘ đơn vị đặc nhiệm ‘ đã về nước khi quân Nhật chiếm được Rangoon ngày 7-3-1942. Về sau nhìn thấy dã tâm xâm lăng của Nhật, nên phe quốc gia của Aung San quay sang hợp tác với Ðồng Minh để chống Nhật từ tháng 3-1945.
             Chiến tranh kết thúc vào tháng 9-1945 khi Nhật đầu hàng Ðồng Minh vô điều kiện. Thế nhưng sự giao hảo giữa Miến Nhật vẫn không kết thúc, sau khi lãnh tụ quốc gia Miến Aung San bị ám sát chết ngày 19-7-1947 trước khi Anh trả độc lập cho Miến năm 1948 nhưng mọi quyền hành trong nước kể cả quân đội, đều do Ne Win và phe thân Nhật nắm giữ. Từ năm 1950 tới tháng 8-1988, đã xảy ra nhiều cuộc thảm sát đồng bào biểu tình đòi dân chủ do nhóm quân phiệt Ne Win gây ra, nhưng Nhật vẫn là nước viện trợ lớn nhất và đứng đầu sổ tại Miến. Sau đó vì bị dư luận thế giới nguyền rủa nên Nhật bó buộc phải tạm thời cắt viện trợ Miến nhưng vẫn không quên con mồi béo bở đã nắm trong tay từ nhiều năm qua, nên lại viện cớ sự ra đời của cái gọi là ‘ Hội đồng tái lập luật pháp và trật tự quốc gia Miến (SLORC) ‘ để vội vã công nhận nhóm quân phiệt cầm quyền từ ngày 17-2-1990 và tiếp tục viện trợ kinh tế cho một chế độ khủng bố, đang tiếp tục theo đuổi chủ nghĩa phát xít của Ðức Ý Nhật trước Ðệ Nhị Thế Chiến, từng gây bao thảm họa cho nhân loại nên đã bị diệt vong hơn 60 năm qua.
             Ðiều này cũng dể hiểu vì hầu hết các thế hệ lảnh đạo của Miến từ lớp tiền phong Ne Win cho tới thế hệ lãnh đạo thứ hai như Maung Maung (tổng thống), Tun Tin (ngoại trưởng) kể cả lãnh tụ đối lập Aung San Sau Kyi (con Aung San bị ám sát năm 1947) đều xuất thân từ lò đào tạo Nhật không nhiều thì ít, nên nếu Nhật không quyết lòng giúp đở thì chế độ quân phiệt và Ne Win đã cuốn gói ra khỏi Miến ngay từ năm 1962 chứ không phải kéo dài đến tận hôm nay để hoàng hành khủng bố bắn giết đồng bào mình không gớm tay theo kiểu Nhật, Ý, Ðức trước 1945 và CSQT sau này.
             Một hành động bỉ ổi của Nhật thường được báo chí Tây Phương nhắc nhớ chế diểu, đó việc Công ty Nihon Sekkei dùng tiền viện trợ của Nhật, thay vì giúp đở cho người dân nghèo, lại đem xây Cung Thiên Văn tặng cho Ne Win , để tên tướng độc tài dùng làm đài quan sát chiêm tinh đoán vận số của mình. Tóm lại sau nhiều năm suy sụp vì chế độ độc tài đảng trị, cũng nhờ người Nhật vực dậy bằng viện trợ nên kinh tế Miến khá hơn trước trong thập niên 1970. Sau đó đất nước lại suy sụp vào giữa thập niên 80, vì tệ nạn tham nhũng của bọn quân phiệt lảnh đạo các cấp, nên dù Nhật đã viện trợ tối đa vào năm 1986 tới 244 triệu USD nhưng không cứu nổi sự sụp đổ của các xí nghiệp quốc doanh và số nợ núi mà nhóm quân phiệt lảnh đạo vay của nước ngoài.
             Từ khi xảy ra vụ thảm sát tại Rangoon vào tháng 8-1988 , chính phủ Nhật có phần e dè về sự liên hệ với nhóm lãnh đạo quân phiệt vì dư luận chỉ trích quốc tế, nên đã đình chỉ 19 dự án đang trợ giúp nhưng vì áp lực của phe cựu quân phiệt trong nước, nên cuối cùng Nhật phải nhượng bộ. Rồi tháng 2-1989 lợi dụng tang lễ Hoàng đế Hirohito , Nhật thừa nhận chế độ quân phiệt Miến, đồng thời tăng viện trợ kinh tế cho nhóm này lên tới 9,2 tỷ Yen nếu cộng chung với việc tài trợ các dự án bằng tiền vay, tổng cộng lên tới 125 tỷ Yen. Quan trọng hơn, đây là lần thứ hai Nhật đã vì tư lợi cứu vớt một chế độ khủng bố hại dân thoát khỏi bờ vực thẳm của sự sụp đổ. Rồi để tiến tới sự độc quyền tại Miến, người Nhật lại kêu gọi các nước tập trung viện trợ cứu Miến như kiểu Ngân Hàng Thế Giới nhưng bị nhiều nước phản đối và kết tội Nhật đã ngăn cản tiến trình cải đổi dân chủ tự do tại nước này. Cũng trong năm 1989 Miến đã bán một phần tòa đại sứ của mình tại Tokyo lên tới 240 triệu USD, nói là để trả nợ cho Nhật nhưng thực chất là để mua vũ khí chống lại người dân trong nước lúc nào cũng muốn nổi dậy để lật đổ chế độ bạo tàn .
             Năm 1989 tướng Saw Maung đảo chính hạ bệ và bắt giam Ne Win, lập một triều đại quân phiệt khác qua võ ‘ Hội đồng phục vụ trật tự và luật pháp quốc gia ‘ nên dù ban hành lệnh thiết quân luật nhưng vẫn không ngăn cản nổi các cuộc biểu tình chống đối chế độ quân phiệt. Ðể xoa dịu lòng dân và dư luận quốc tế, chính phủ quân phiệt cho tổ chức cuộc bầu cử quốc hội Miến vào tháng 5-1990 với kết quả Liên minh dân chủ do bà Aung San Sun Kyi lãnh đạo đã toàn thắng với số ghế 392/489. Thế nhưng nhóm quân phiệt cầm quyền đã lật lộng, chẳng những không chịu công nhận kết quả cuộc bầu cử, lại còn bắt giam các thành phần đối lập kể cả lãnh tụ Aung San Sun Kyi cũng bị quản thúc tại gia. Năm 1992 Saw Maung từ chức vì bệnh, Than Shwe lên thay thế làm trùm cả nước từ ấy đến nay. Cũng từ đó người Nhật gần như bị mất hết những đặc quyền đặc lợi tại Miến vì Trung Cộng đã nhảy vào trám chổ, biến nước này thành một thuộc địa cung cấp nguồn năng lượng và mọi tài nguyên thiên nhiên kể cả thuốc phiện. Nhưng quan trọng nhất là Trung Cộng đã mở được con đường chiến lược từ Vân Nam ra Ấn Ðộ Dương, một ước vọng từ lâu nay mới đạt được. Nhớ đó Tàu mới thiết lập được nhiều căn cứ quân sự quan trọng bí mật trên lảnh thổ Miến, nhất là tại đảo Great Coco Island kiểm soát tàu bè các nước ra vào vịnh Bengal được coi như cửa khẩu huyết mạch của miền đông Ấn Ðộ..
             Theo sự tố cáo của Tổ chức Human Rights Watch (HRW) thì chính sáu nước Nga, Trung Cộng, Ấn Ðộ, Do Thái, Nam và Bắc Hàn đã công khai bán nhiều quân dụng và vủ khí tối tân cho quân phiệt Miến để họ có thêm phương tiện đàn áp khủng bố dân lành. Ðó cũng là lý do Nga va Trung Cộng luôn nhất định ngăn cản Hội Ðồng Bảo An Liên Hiệp Quốc không được có biện pháp mạnh với nhóm quân phiệt Miến, nhất là vào tháng 9-2007, gây ra cuộc thảm sát, bắn chết 13 người và làm thương vong hằng trăm người khác trong các cuộc xuống đường biểu tình chống độc tài khủng bố. Trong số những nạn nhân gục ngả hoặc quằn quại trong vũng máu, có nhiều vị Tăng-Ni và Phật Tử Miến. Hởi ôi nhìn Phật Giáo nước người sao mà tê tái qua khi nghĩ tới chuyện nước mìnhÔ nhưng không dám nói viết hay ghi một phần ngàn sự thật về nổi đời ô trọc của quê hương vì không nói được dù đang sống tại một quốc gia có quyền tự do ngôn luận như Hoa Kỳ.
             Nhưng đâu phải chỉ có 6 nước trên đã buôn bán với quân phiệt, mà còn có các hảng xăng dầu Tây Phuơng như Total (Pháp), Chevron (Mỹ) , Quốc Doanh Xăng Dầu (Thai Lan) đã nuôi sống bọn tướng lãnh cầm quyền tham nhũng hơn 500 triệu Mỹ kim hằng năm. Số tiền này sau đó nghi ngờ được Ngân Hàng Singapore tại Miến tẩy sạch để lại đầu tư làm giàu thêm qua các dịch vụ béo bở độc quyền, chỉ dành cho bọn tướng lãnh và các trùm ma tuý tai Tam Giác Vàng được nhà nước phong quan chức nên hoạt động công khai .

2- BÍ MẬT TAM GIÁC VÀNG :
              Chính thực dân Anh là thủ phạm đã đem thuốc phiện vào đầu độc dân chúng năm 1852 khi chiếm được vùng Hạ Miến Ðiện. Năm 1885 Anh làm chủ toàn thể nước Miến và cũng từ đó đem cây thuốc phiện trồng khắp lảnh thổ Miến và vùng Tam Giác Vàng, một điạ danh khét tiếng khắp thế giới về sản xuất nha phiến và héroin.
              Tam Giác Vàng hiện có dân số hơn 1 triệu người với 3000 thôn trại, gồm nhiều sắc tộc thiểu số sinh sống như Dao, Mèo, Nùng, Thái, Hợp Ni.. Tất cả đều không biết mình thuộc quốc tịch nào và hiện ở đâu, dù có chung nghề trồng và chế biến thuốc phiện. Theo ghi nhận của báo chí thì diện tích để trồng á phiện tại Tam Giác Vàng lên tới 67.000 ha, trong đó phần lớn thuộc lãnh thổ Miến Ðiện lên tới 60.000 ha, Thái Lan và Lào chỉ chiếm một phần nhỏ , mỗi nước 3.500 ha. Hằng năm sản lượng thu hoạch từ 1200-1500 tấn nhưng phần lớn của Miến Ðiện (900-1200 tấn). Tại Tam Giác Vàng việc mua bán thuốc phiện công khai từ loại nguyên chất hay đã được tinh chế thành Héroine (80-90 %) . Theo cac chuyên viên, thì cứ 10 tấn á phiện sau khi chế biến thu được 1 tấn héroine. Thuốc được chuyển đi khắp thế giới qua các đường Thái Lan, Ấn Ðộ, Trung Cộng, Lào, Kampuchia và VN. Sau đó mới phân phối sang Nhật, Ðài Loan, Úc, Liên Âu, Trung Ðông, Hoa Kỳ..
             Tại Miến Ðiện, trung tâm mua bán á phiện là thị trấn Shans được coi là nơi giao dịch, chuyển hàng và phân phối thuốc đi khắp thế giới bằng đủ mọi phương tiện gồm lừa, ngựa, người thồ và cả xe cộ của quân đội Miến. Giá cả thuốc luôn tăng theo lũy thừa tiến, từ 70-90 USD /1 kg tại chổ, sẽ tăng lên từ 20.000 USD (Thái Lan) tới 200.000 USD tai Hoa Kỳ ..
             Lúc đầu người Anh chỉ mang thuốc phiện từ ngoài đem vào bán cho tới năm 1886 mới chính thức cưởng bức người Miến trồng thuốc phiện và vận chuyển số thuốc này tới Trung Hoa để bán. Theo chân Anh, thực dân Pháp sau khi chiếm được Ðông Dương đã thỏa thuận với Anh biến ba nước Việt, Lào, Miên thành con đường vận chuyển Á Phiện khắp thế giới. Sau đó Pháp trực tiếp đem cây thuốc phiện vào trồng tại Bắc Việt và Lào, chủ yếu tại những vùng đất có người Thái, Thổ và Mèo sinh sống. Trong thế chiến II, thực dân Pháp đã liên kết với các tù trưởng địa phương để bảo vệ khu Tam Giác Vàng vì một nữa tổng kim ngạch mà Pháp thu được từ tiền buôn bán Nha Phiến. Những năm đầu thập niên 50 của thế kỷ XX, Mỹ thay Pháp tại Ðông Dương đã trực tiếp mua thuốc phiện của người Mèo tại Lào và VN, lúc đầu chỉ để sử dụng trong lãnh vực y học nhưng sau đó vì số lượng sản xuất quá nhiều nên món thuộc độc này lại sang tay các tập đoàn mua bán thuốc phiện tại Ðông Nam Á . Từ sau năm 1960 được coi như thời kỳ vàng son của Tam Giác Vàng, do ba tập đoàn thống lãnh : Dân Bản Ðịa, Lực Lượng Trung Hoa Quốc Dân Ðảng và các nhóm mua bán Á Phiện có vũ trang.

+ Quân Ðội Tưởng Giới Thạch Khai Sinh Tam Giác Vàng :
             Ngày 9-3-1950 Mao Trạch Ðông sau khi chiếm được Vân Nam từ Quốc Quân, đã mở cuộc hành quân truy sát, đuổi giết các đơn vị còn lại của Tưởng Giới Thạch, khiến hơn 800 tàn quân phải vuợt biên giới chạy vào lãnh thổ Miến Ðiện. Ðây là quân của Sư đoàn 237 do Thiếu tướng Lý Quốc Huy chỉ huy. Tại đây có Sư đoàn 93 của Ðàm Trung đã tới trước. Thế là hai đơn vị nhập lại qua danh xưng ‘ Sư đoàn phục hưng ‘ do Huy làm trưởng và Trung phụ tá với quân số gần 2.000 người. Ðội quân trên được chia thành 2 trung đoàn 707 do Huy thống lĩnh và 278 thì giao cho Trung. Từ đó Quốc Quân của Tưởng tại đây bắt đầu chỉnh đốn, chiêu mộ và hoạt động chống Hồng Quân của Mao dọc theo biên giới ba nước Trung Cộng-Thái Lan và Miến Ðiện với một quân số trên 3.000 người, được tiếp tế đầy đủ quân trang dụng từ Mỹ và Ðài Loan, nên trở thành một đao quân mạnh nhất tại Tam Giác Vàng
             Tháng 8-1950 Lý Nhĩ nguyên Tư lệnh Quân Ðoàn 8 kiêm Tỉnh trưởng Vân Nam theo lệnh Tưởng Giới Thạch từ Ðài Loan tới Tam Giác Vàng để tiếp quản và cải tổ đội quân ô hợp tại đây thành một tổ chức mới với nhiệm vụ ‘ giải phóng Vân Nam ‘.Do trên từ năm 1952, Ðài Loan không ngớt tăng cường cấp chỉ huy (700 sĩ quan) và quân số lên tới 18.500 người. Lực lượng trên nhiều lần đụng độ với Miến Ðiện và nước này (qua U Thant đang là Tổng thư Ký LHQ), đã khiếu nại với LHQ nên Ðài Loan phải triệt thoái đội quân của Lý Nhĩ về nước. Thực tế Quốc Quân chỉ rút về khoảng 6000 người và để lại Sư Ðoàn 93 giao cho Liễu Nguyên Lân chỉ huy với mục đích làm bàn đạp để Tưởng tái chiếm Vân Nam.
             Tháng 1-1961 Trung Cộng liên hiệp với Miến Ðiện tổng tấn công Quốc quân tại đây, khiến đơn vị này gần như tan rã nên Tưởng rút Lân về nước, chỉ còn để lại Ðoàn Huy Vân ở lại tiếp tục chiến đấu. Tháng 1-1964 Vân đem tàn quân đầu hàng chính phủ Thái Lan và trở thành Ðội Tự Vệ của nước này. Thực tế đạo quân của Vân không liên hệ gì tới người Xiêm mà chủ yếu là mượn đất cắm dùi để buôn bán nha phiến và làm bảo tiêu cho các băng nhóm mua bán thuốc phiện tại Tam Giác Vàng. Chính trong đoàn quân này đã xuất hiện hai vua thuốc phiện đầu tiên là La Hưng Hán và Khun Sa mà tiếng tăm cả thế giới đều biết.

            La Hưng Hán sinh năm 1934 tại Miến Ðiện, xuất thân từ hàng ngủ Quốc Quân hoạt động tại Tam Giác Vàng. Chỉ sau thời gian ngắn, nhờ thời cơ Hán leo dần lên tới vua thuốc phiện bao trùm cả vùng Ðông Nam Á. Hắn được chính phủ Miến tin dùng , giúp phương tiện cho hắn buôn bán chuyển vận ma tuý đi khắp nơi lên tới 200 tấn mỗi năm, thu được hơn 10 triệu đô la Mỹ. Năm 1973 Hán phản lại Miến nên bị nước này đuổi giết, phải chạy sang Thái Lan và bị bắt đem về Ngưỡng Quang bị tuyên án tử hình vào năm 1974 nhưng được em ruột là La Hưng Dân, tướng lãnh Miến cứu thoát vì cả hai anh em họ La đều buôn bán á phiện.
             Năm 1980 La Hưng Hán được ân xá và chính quyền quân phiệt lại sử dụng hắn để khống chế con đường mua bán độc dược chống lại tập đoàn Khun Sa đang làm vua tại Tam Giác Vàng. Tóm lại việc kinh doanh nha phiến tại đây trong thời gian suốt 45 năm qua, đã là những đồng tiền béo bở nhưng đẳm đầy máu lệ của cả nước, vẫn cứ tiếp tục chảy vào túi bọn quân phiệt để chúng nuôi sống chế độ khủng bố bạo tàn kéo dài tới ngày nay và chẳng biết tới khi nào mới chấm dứt. Ngoài thuốc phiện, bọn quân phiệt còn có rất nhiều quyền lợi thu hoạch từ các bộ lạc miền núi như gổ quý, vàng bạc, hồng ngọc.. Sự giống nhau tại Miến và VN ngày nay, là quân phiệt và cộng sản đã hợp thức hóa bọn lãnh chúa buôn lậu từ thuốc phiện tới thịt người, mở sòng bạc và buôn bán cả tài nguyên đất nước.. thành doanh nhân công khai làm việc cho nhà nước như tập đoàn Năm Cam trước đây ở Sài Gòn.

+ Bộ Tộc WA từ Săn Ðầu Người tới Sản Xuất Thuốc Phiện :
             Bộ tộc thiểu số WA sống tại miền bắc Miến, giáp với tỉnh Vân Nam hiên còn khoảng 400.000 người, bị bên ngoài cô lập vì những tập tục dã man như giết người rồi cắt đầu làm chiến lợi phẩm nhưng trên hết là những kẻ đang bị nguyền rủa vì đã mang tai họa thảm khốc tới cho nhân loại, qua nguồn cung cấp bạch phiến đứng đầu thế giới hiện nay, dù Khun Sa đã về hàng ch1nh phủ quân phiệt. Thuốc trắng tinh khiết số 4, được các kỷ sư hóa học Trung Cộng tới tận chổ bào chế và là kẻ thu hoạch hằng tỷ đô la sau cùng , chứ không phải các nông dân WA vì giá tiền mua thuốc tại địa phương chỉ bằng 1/1000 ố 1/3000 giá cả tại các thị trường tiêu thụ trên thế giới. Nghèo đói bệnh tật đã khiến cho hơn 40% trẻ con WA dưới 5 tuổi chết vì số tiền thu hoạch được từ bán thuốc phiện, được bộ tộc dùng nuôi dưởng đạo quân đông tới 30.000 người, để bảo vệ vương quốc riêng của họ chống lại chính phủ trung ương Miến.

+ Hồng Ngọc : Nguồn lợi béo bở của các Lãnh Chúa Quân Phiệt Miến :
             Thung lũng Mogok chuyên sản xuất Hồng Ngọc, chạy dài trên 20 km , nằm hút trong rừng sâu thuộc lãnh thổ Miến, giáp với chân rặng Hy Mã Lạo Sơn, được giới buôn bán kim hoàn thế giới biết tới từ năm 1955.Từ cố đô Mandalay dẫn tới thung lũng Mogok không bao giờ an toàn vì bọn cướp luôn chực giết người để chiếm đoạt ngọc cũng như tiền bạc. Thung lũng nằm sâu trong rừng núi, được cấu tạo bởi một thành phần địa chất đặc biệt từ chất Corindon (Coromotum) tinh khiết hay Ngọc Lam trong suốt. Sau đó qua sự pha trộn của nhiều chất hóa học khác hợp với Titan và Thép, biến ngọc có nhiều màu trừ đỏ. Riêng chất Chrome mới tạo nên những viên Hồng Ngọc ở đây có kích thước lớn và đẹp nhất không nơi nào khác sánh kịp. Từ năm 1964 khi Ne Win tóm được quyền đã ra lệnh quốc doanh hóa 575 mỏ Hông Ngọc tại Mogok. Sau khi Ne Win bi đảo chính vào năm 1989, nhóm quân phiệt cầm quyền mới cho phép lập thêm các mỏ tư nhân bằng cách bán quyền khai thác mõ trong thời hạn 2 năm và bắt chủ mướn mỏ phải chia thêm Ễ tiền thu nhập. Một phần Hồng Ngọc sẽ được chính phủ bán đấu giá tại thị trường Emporium ở Rangoon, còn phần lớn thì theo ngõ chợ đen đi khắp thế giới.
             Ðường dây tải thuốc phiện tại Tam Giác Vàng cũng chính là phương tiện chuyển Hồng Ngọc lậu sang Thái Lan. Hiện Mogok có khoảng 100.000 dân chuyên sống về đào và buôn bán Hồng Ngọc. Yaw Sett thuộc bộ tộc Lisus có nguồn gốc Tây Tạng hiện được coi là vua Hồng Ngọc của Miến.

+ Mạch sống của chế độ quân phiệt là Ma Tuý :
             Theo báo cáo của Bộ Ngoại Giao Mỹ tại Rangoon cho biết tiền bán á phiện và héroin tại Tam Giác Vàng của bọn lãnh chúa sau khi được rữa đã đem dầu tư hết vào để nuôi sống nền kinh tế của bọn quân phiệt Miến suốt thập niên 90. Năm 1989 La hưng Hán (Lo Hsing Han) dùng tiền buôn bán á phiện đã rửa, dưới sự nâng đở của nhà nước để mở tập đoàn Asia World kinh doanh đủ thứ từ gổ, vàng, địa ốc cho tới dầu khí với số vốn trên 600 triệu đô la thu lợi nhuận hằng triệu mỹ kim mỗi năm.Tập đoàn của La ngày nay được hưởng hầu hết đặc quyền đặc lợi của chính phủ quân phiệt ở khắp lãnh thổ Miến, chiếm 15 % tổng số vốn đầu tư .

            Trong khi đó tại một thung lũng rộng ở phía đông bắc Lashio là giang sơn thuốc phiện của Pen Jiaheng. Riêng Khun Sa vua thuốc phiện sau La Hưng Hán, từ khi về với quân phiệt, cũng được sống cuộc đời giàu sang tại Rangoon với nhiều cơ sở làm ăn bạc triệu trong đó có công ty chuyển vận Good Shan Brother với một hệ thống xe buyt nối liền Ngưởng Quang và Mandalay.
             Nhưng mặc dù chính phủ quân phiệt luôn chối là không còn trồng cũng như buôn bán thuốc phiện. Thật sự chúng chỉ đổi phương tiện và con đường chuyển vận mà thôi. Hiện Tam Giác Vàng vẫn sản xuất 3000 tấn thuốc phiện mỗi năm, chiếm 60% lượng cung cấp cả thị trường thế giới. Trước đây héroin từ Miến sang Thái Lan và Vân Nam rồi chuyển đi khăp nơi. Nay thì bọn buôn lậu đã đổi hướng, dùng quốc lộ 39 của Ấn Ðộ, chạy dọc theo biên giới Ấn-Miến dài 1643 km, qua những khu rừng già dưới rặng Hy Mã Lạp Sơn, không ai có thể kiểm soát được. Ðặc biệt bọn buôn lậu ngày nay mang thuốc phiện từ Tam Giác Vàng tới biên giới Ấn và mua các hóa chất tại đây để tinh chế thành héroin vừa rẽ lại tiện lợi. Sau đó bột trắng được tiêu thụ khắp các thành phố lớn tại Ấn, Tích Lan. Hồi Quốc, Trung Ðông, Âu Châu và Hoa Kỳ. Tham gia vào việc buôn ban này ngoài viên chức và quân đội Miến còn có chính quyền Ấn ở các tiểu bang miền đông. Tóm lại nói gì chăng nữa thì lượng sản xuất thuốc phiện tại Miến Ðiện cứ tăng trưởng hằng năm trên 10%. Góp phần vào việc chuyển vận ma tuý khắp thế giới là các tổ chức của người Wa và Shan cùng với quân đội Miến .

            Hiện nay Lâm Minh Hiển là vua mới sản xuất Heroin tại Tam Giác Vàng và cả Miến Ðiện, thay thế La hưng Hán và Khun Sa. Phạm vi hoạt động của trùm ma tuý này hết sức rộng lớn, trải dài từ miền đông Miến tới Vân Nam, Lào, Kampuchia và VN. Có sự khác biệt giữa Khun Sa và Hiển, đó là Khun Sa thì buôn bán bí mật trong rừng sâu, trái lại tập đoàn của Hiển thì công khai khắp Miến Ðiện vì Hiển được được tập đoàn quân phiệt cầm quyền Rangoon bao che và hợp tác làm ăn. Hiển sinh năm 1950 tại Miến mang hai dòng máu Tàu và Shan. Tóm lại nạn buôn bán Bạch Phiến trên thế giới có thể hy vọng chấm dứt được khi chế độ quân phiệt của Miến bị tiêu diệt vì hiện tại vua thuốc phiện Lâm minh Hiển được phong chức ‘ đại biểu của đại hội chế định Hiến pháp Miến ‘.Do đó tập đoàn thuốc phiện vẫn ung dung sống ngoài vòng pháp luật, trước sự bất lực của thế giới trong đó có Hoa Kỳ

3  PHẬT GIÁO MIẾN ÐIỆN :
             Từ trên phi cơ nhìn xuống đất nước Miến Ðiện, điều mà du khách cãm nhận đầu tiên là hình ảnh của ruộng đồng cò bay thẳng cánh xen lẫn với đồi núi muôn trùng và chùa chiền mọc lên khắp nơi trong nước. Xưa nay khi đề cập tới đất nước này, trước tiên là phải nói tới sức mạnh của Phật Giáo, chẳng những ảnh hưởng to lớn tại Miến Ðiện mà còn bao trùm khắp lịch sử các nước Á Châu trong đó có Trung Hoa, Nhật Bản, Triều Tiên, Tây Tạng, Mãn Châu, Mông Cổ, Ðài Loan,Việt Miên Lào, Thái Lan và Tích Lan. Ðiều này cũng dể hiểu vì căn cứ vào truyền thuyết, thì trước khi nhập niết bàn, Ðức Phật Tổ Như Lai đã bốn lần tới truyền đạo tại Miến mà huyền tích nay vẫn còn in đậm tại rặng núi đá Saccabandha. Ðây là chốn linh thiêng nhất của Phật Giáo Tiểu Thừa Miến Ðiện, bao đời được các vị vua chúa thuộc các sắc tộc Burma, Mon, Pyu, Shan và toàn dân cả nước kính trọng tôn thờ.
             Cái nôi đầu tiên của Phật Giáo là miền trung lưu vực sông Hằng và bành trướng mạnh mẽ vào thời vua Asôca của vương quốc MauryaÀ, đông tới Miến Ðiện, Tích Lan, tây tới tận Syria,Ai Cập, phía bắc tới Ba Tư,Trung Á rồi từ đó theo con đường tơ lụa vào Trung Quốc, truyền sang Cao Ly, Nhật Bản,Việt Nam. Tại phương Nam, Phật Giáo chủ yếu là Tiểu Thừa từ Tích Lan vào Miến Ðiện,Thái Lan,Lào,Phù Nam,Chân Lạp, Vân Nam. Mặt khác Phật Giáo Ðại Thừa cả Tiểu Thừa cũng theo con đường tơ lụa trên biển truyền sang các tiểu quốc trên đảo Sumatra,Java,Bali.. thuộc Nam Dương và chính từ đó Phật Giáo Ðại Thừa mới truyền vào Vương quôc Chiêm Thành từ thế kỷ thứ IV (STL) nhưng thật sự khởi sắc và phát triển rực rở vào thế kỷ thứ X (STL).
             Phật Giáo Tiểu Thừa truyền vào Tích Lan từ thế kỷ thứ III TrTL, lập phái Ðại Tự ghi chép kinh điển PG khẩu truyền bằng văn tự địa phương. Ðầu thế kỷ thứ I STL, Hòa Thượng Pháp Hi lập thêm phái Vô Úy, thế kỷ thứ IV có thêm phái Kỳ Ða Lâm nhưng quan trọng nhất là việc nhà sư Ấn Ðộ tên là Giác Âm vào thế kỷ thứ V tới đây chú thích các kinh điển Phật Giáo, trong đó có Tăng Già La của Tam Tạng và biên soạn thêm Thanh Tịnh Ðạo Luận.. tất cả đều bằng tiếng Phạn-Pali. Từ đó Phật Giáo Tiểu Thừa được hệ thống hoá và truyền khắp Nam Á tới ngày nay.
             Từ cuối thế kỷ thứ XIX, Ðạt Ma Bà La lập Ðại Bồ Ðề, dấy lên phong trào chấn hưng và bảo vệ các di tích cổ xưa của Phật Giáo, biên soạn kinh điển bằng tiếng Pali, càng làm cho Phật Giáo Tiểu Thừa thêm rực rỡ ở Nam Á. Năm 1945, Tích Lan độc lập và PG tiểu thừa trở thành quốc giáo với môn đồ chiếm hơn 94%, chùa chiền có trên 5600 ngôi khắp cả nước.
             Tại Miến Ðiện, buổi đầu Phật Giáo Ðại Thừa và Kim Cương Thừa rất thịnh hành. Giữa thế kỷ XI ( STL), đời vua Anawrahta, thuộc vương triều Pagan, thống nhất Miến Ðiện và trở thành một quốc gia sùng bái Phật Giáo tiểu thừa, xây dựng hàng loạt chùa chiền, trong đó nổi tiếng nhất là Chùa Vàng Cung Thụy Hải còn truyền tới ngày nay. Năm 1557, quốc vương Bayingnaung , thuộc triều đại Tangku, đúc chuông lớn có khắc kinh văn bằng tiếng Pali,Miến và Thái tự để truyền thế. Các vị vua đời sau tiếp tục coi Phật Giáo Tiểu Thừa là quốc giáo, dựng Tháp Phật Ða Lộc, tu sữa Chùa Vàng, thu tập lại các văn bia của Phật Giáo, hiệu đính lần thứ 5 kinh Tam Tạng và đem khắc lên 729 bia đá, làm thành một bộ kinh điển độc nhất vô nhị trên thế giới.

            Là một trong những công trình kiến trúc vĩ đại nổi tiếng của nhân loại, ngôi chùa vàng (Shwedagon) với tháp chuông cao ngất ẩn hiện giữa bầu trời thủ đô Rangoon, bao đời vẫn được người Miến trang trọng coi đó là một biểu tượng kiêu hãnh của dân tộc mình về sự dũng cảm và lòng tôn kính đối với Ðức Phật Thích Ca như một bổn phận thiêng liêng tại đất nước này. Thánh tích được dựng trên ngọn đồi Singuttara là phần cuối của rặng núi Pegu Yomas , được bao bọc bởi rừng dừa xanh ngắt và tường vôi bên ngoài. Theo truyền thuyết cách đây hơn 2000 năm có hai thương nhân thuộc vương quốc Môn Okkala hành hương ở Ấn Ðộ về, đã dâng cúng cho nhà chùa 8 sợi tóc của Ðức Phật Thích Ca để thờ phượng. Khởi đầu chùa xây bằng gạch cao 9 m sau đó theo thời gian được Phật tử và các vị vua chúa sùng đạo tiếp nối xây dựng càng ngày càng bề thế đẹp đẽ như bây giờ. Theo tài liệu lưu trữ cho biết từ khi chùa được dựng lên tới nay, đã trải qua 8 lần bị hư hại sụp đổ vì động đất nhưng lại được trùng tu và trang trí càng lúc càng đẹp mới hơn trước, để muôn đời xứng đáng là một thánh tích cổ xưa và nổi tiếng nhất của Phật Giáo trên hoàn vũ.
             Chùa dựng trên một nền vuông cao với 175 bậc thang xây bằng đá trắng, chính giữa là một bảo tháp hình quả chuông thờ bảo vật của Ðức Phật Như Lai. Năm 1362 Nữ vương Shisawbu xây tháp cao lên 22m và mở rộng phạm vi chùa. Năm 1774 Quốc vương Sinbyushi Ava nâng tháp cao tới 106m như hiện tại. Từ đó chùa cũng được tái tạo rất rộng rãi với chu vi 426 m, chung quanh có 64 ngôi chùa nhỏ bao bọc, với cùng một lối kiến trúc cửa hình bán nguyệt, mái lợp ngói đỏ xếp chồng lên nhau như vãy rắn, trong điện thờ đủ các vị Phật với tư thế nằm đứng ngồi.. Tượng được tạc bằng đồng đen, đá trắng, cẩm thạch.. được mạ hay thiếp vàng. Nhiều di tích lịch sử vẫn còn nguyên vẹn trong ngôi chùa cổ kính này như Ðồi Máu (Thewezekan) nơi vua Amirulda đã rữa kiếm sau khi chiến thắng quân thù. Kế bên là Giếng Ngọc mà người xưa từng lấy nước ở đó để gội tóc của Ðức Phật trước khi đặt vào bảo tháp. Trước chùa còn có cây Pippal được chiết từ cây bồ đề mẹ ở Ấn Ðộ , nơi Ðức Như Lai đắc đạo. Chùa còn có một đại hồng chung lớn nhất thế giới, được Quốc vương Singumin đúc năm 1778 nặng 27 tấn. Sau đó chuông được vua Tharrawaddy tân trang lên tới 42 tấn vào năm 1841. Nhưng vĩ đại hơn hết vẫn là ngôi bảo tháp sừng sững giữa trời. Toàn tháp được mạ vàng y óng ánh có chiều cao 49 m, đứng trên chiếc nền cao 1m. Ðặc biệt là phần chóp tháp được kiến trúc như củ hành tây cao 17m, phía trên là hai tòa sen và một cái lọng 7 tầng cao 10 m đúc bằng sắt được mạ vàng. Chung quanh chiếc lọng có gắn 5448 viên kim cương cùng 2000 viên hồng ngọc và ngọc thạch. Ngoài riềm lọng còn được gắn thêm hằng ngàn chiếc khánh nhỏ bằng vàng và bạc ngân vang theo từng cơn gió thổi. Cuối cùng trên chót tháp là một trái cầu mạ vàng Seinbu có đường kính 0,25m được gắn 5000 viên kim cương và 1500 viên bảo thạch . Tóm lại chỉ riêng bảo tháp, các vị vua chúa nữ hoàng và Phật tử Miến Ðiện đã cúng dường một số vàng trên 30 tấn và đã sử dụng hơn 400.000 mét khối đá gạch.
             Năm 1826 Anh chiếm Miến Ðiện và đã để lại cho quốc gia này biết bao nhiêu hậu quả đau thương, từ việc bị mất đất đai cho tới niềm tự hào dân tộc . Cũng từ đó đế quốc Miến coi như tan rã, các thuộc địa Tenasserim, Arakan, Assam, Manipur kể luôn tỉnh Pegu thuộc lãnh thổ Miến đều thuộc Công Ty Ðông Ấn của Anh, kết liểu triều đại cuối cùng Alaugpaya năm 1885. Nhưng dù đất nước bị người Anh chia cắt và đem sáp nhập vào Ấn Ðộ, người Miến vẫn luôn tin tưởng vào sự lãnh đạo của Phật Giáo. Chính vua Mindon vào năm 1857 đã dời đô từ Amarapura tới Mandalay (Hoàng thành) và biến nơi này thành một trung tâm chính của Phật Giáo, đã làm sống lại thời huy hoàng cũng như bảo tồn những truyền thống tốt đẹp của quá khứ. Trong các công trình xây dựng còn hiện hữu tới nay là khu chùa Kuthodaw , gồmmột ngôi chùa chính và 733 ngôi chùa nhỏ bao quanh, trong đó quan trọng nhất là bộ kinh Tam Tạng (Tripitaka) viết bằng tiếng Pali, khắc trên những tảng đá trắng thẳng đứng.
             Do những công trình vĩ đại trên nên vua Mindon đã được người Anh lẫn dân chúng yêu mến và đặt vào địa vị quan trọng nhất trong lịch sử cải cách Phật Giáo Miến Ðiện. đưa tôn giáo này trở thành quốc giáo cả nước. Chính sách của vị vua này về sau được Thủ tướng U Nu ứng dụng , biến Miến Ðiện thành một quốc gia Phật Giáo và Phật Học Thế Giới. Tóm lại Phật Giáo là tôn giáo chính thức của Miến Ðiện , được toàn dân cả nước cũng như tât cả các vị vua chúa các triều đại kể từ vua Anawrahta xứ Pagan năm 1044 tới ngày nay. Do đó sự xóa bỏ chế độ quân chủ tuy có làm thay đổi địa vị của Phật Giáo trong chính quyền nhưng tuyệt đối vẫn duy trì trong tâm khảm của dân chúng dù họ không phải là Phật Tử. Ðó là lý do qua hai cuộc nổi dậy của người dân Miến đối đầu với chế độ quân phiệt độc tài vào năm 1988 và mới đây trong tháng 9-2007, đều do các vị Tăng-Ni lãnh đạo .
             Ðọc lịch sử Ðông Nam Á của D.G.E. Hall qua những trang huyết sử viết về dân tộc anh hùng Miến Ðiện, ta mới thật sự cúi đầu kính phục và ngưởng mộ quý vị tăng ni ở đất nước này, xứng đáng được người đời xưng tụng vì tư cách đạo đức cùng với lòng ái quốc không hề nhuốm mùi thế tục. Hởi ôi có đọc sử mới biết được ở trên cõi đời này còn có những vị chân tu đầu trần chân đất sống nhờ sự bố thí hằng ngày của thiên hạ. Thế nhưng suốt dòng lịch sử Miến, từ những ngày đất nước bị rơi vào ách đô hộ của thực dân Anh, chính họ mới thật sự là những anh hùng nam nữ dám đối mặt hiên ngang chống lại kẻ xâm lăng khi trong tay chỉ có chuổi bồ đề, manh áo lam-nâu và đạo đức tuyệt vời của người tu sĩ. Không như người Tàu cứ trơ mắt ếch nhìn các nước Tây Phương nhất là Anh, Nhật khinh khi hạ nhục, thậm chí còn yết bảng cấm ‘ người Hoa và chó’ không được bén mảng vào những nơi chốn công cộng ở khắp các tô giới thời liệt cướng xâu xé đất nước này. Trái lại tại Miến chính các vị Tăng-Ni Phật Giáo mới chính là những nam nử anh hùng, họ là kẻ sĩ dám hiên ngang đối mặt với bọn ngoại xâm để quyết tâm giữ thanh danh cho dân nước và tư cách tri thức siêu phàm của người tu sĩ quên đời, quên người, quên vòng danh lợi lẩn quẩn để xứng đáng khi đối măt với Phật Tử và thế nhân, qua hai tiếng thân thương ‘ Bần Tăng, Bần Ni ‘ như một bảng hiệu bảo đảm vàng mười.
             Năm 1919 chỉ với lý do bọn du khách Anh ngang nhiên mang giầy vào chùa trái với luật cấm, nên tăng lử chùa Eindawya đã dám dùng vũ lực để đuổi họ ra khỏi chùa. Kết quả thực dân Anh đã tuyên án tù chung thân cho vị sư trưởng nhưng cũng từ đó Phật Giáo đã trở thành ngọn đuốc thiêng dẫn đường khai lối cho toàn dân Miến đứng dậy đánh đuổi ngoại xâm. Suốt cuộc chiến, đã có hàng ngàn hằng vạn xác người thi nhau gục đổ trên con đường cứu quốc, trong đó máu của tăng ni không sao đếm hết. Họ chết vì súng đạn tra tấn tù đày hay như Ðại sư U.Wisara tuyệt thực tới chết, để phản đối chính sách khủng bố đàn áp của thực dân .
             Dù gì chăng nữa thì Cuộc Cach Mạng Thế Kỷ của người Miến do Phật Giáo Lãnh Ðạo chông lại bạo quyền khủng bố, cũng đã đi vào lịch sử và lương tâm nhân loại. Sự thành công sớm muộn gì cũng phải đến như bài học Ðông Âu năm 1989.

            Tóm lại trong cuộc cách mạng giải phóng dân tộc thoát khỏi sự khủng bố của chủ nghĩa phát xít quân phiệt và cộng sản tại Ðông Âu lúc trước và Việt Nam-Miến Ðiện ngày nay, đều là những chế độ bù nhìn do ngoại lai áp đặt (Nga, Trung Cộng, Hoa Kỳ, Nhật, Tây Phương), nên bị đồng bào trong và ngoài nước kể cả nhân loại căm ghét khinh hờn. Lần trước Ðông Âu may mắn nhờ Liên Xô đứng ngoài không can thiệp và khối Tây Phương nhất là Hoa Kỳ không thọc gậy bánh xe hưởng lợi. Lần này VN và Miến Ðiện sẽ không bao giờ có được sự may mắn gần như huyền thoại của Ðông Âu. Nói một cách trắng trợn không cần úp mở, vận mệnh của Miến và VN ngày nay không còn thuộc thẩm quyền của chính quyền hay dân chúng, mà do sự định đoạt của những lái súng con buôn thuộc các siêu cường Mỹ, Nga, Anh, Pháp, Trung Cộng, Ấn Ðộ và Nhật Bản, những nước đang nắm quyền sinh sát của cái được gọi là Liên Hiệp Quốc bù nhìn. Những giọt nước mắt cá sấu của Anh-Mỹ-Pháp-Nhật .. từ năm 1988 tới 2010 về vấn đề nhân quyền, dân chủ tại MIến-Việt và nhiều nước nhược tiểu khác trên thế giới, chẳng qua chỉ là màn kịch ‘ tự do, dân chủ ‘hào nhoáng bịp người, nhưng hiện giờ đâu còn ai để ý hay tin tưởng đối với những con buôn lái súng quốc tế, nói một đường làm một nẽo.
             Miến Ðiện và VN đều cùng là quốc gia Á Châu đã có một nền văn minh cổ lâu đời, lại chung một tín ngưởng Phật Giáo từng bị ngoại bang xâm chiếm và cả hai đã phải trường kỳ đổ máu mới có được nên độc lập ngày nay. Cũng vì vậy nên trong suốt giòng sông lịch sử, Phật Giáo của hai dân tộc Miến-Việt luôn đặt sự tồn vong của mình trong sự hiện hữu của đất nước và dân tộc. Ðó chính là lý do mà hằng ngàn chư tăng ni đã bước ra khỏi cửa chùa, tạm quên lơi kinh tiếng kệ, để hòa chung với hằng trăm ngàn đồng bào cả nước, biểu tình phản đối nhà cầm quyền quân phiệt Miến Ðiện vào tuần trước, phải trả lại tự do dân chủ và quyền sống cho mọi người, bất châp sự tàn ác dã man của chính quyền khi ra lệnh cho quân đội, công an bắn giết.

             Cho nên tự do cho không là tự do dõm, phải đổ máu đấu tranh như Miến Ðiện hay VN ngày nay mới hy vọng có được. Ðó là một chân lý nhưng cớ sao vẫn còn nhiều người không tin là sự thật ? 

Viết từ Xóm Cồn Hạ Uy Di      
Tháng 11-2010
MƯỜNG GIANG